Những điều cần biết về chiết xuất rễ Cam Thảo

Những điều cần biết về chiết xuất rễ Cam Thảo

Cây cam thảo là một cây họ đậu lâu năm thân thảo có nguồn gốc từ Tây Á, Bắc Phi và Nam Âu. Cam thảo được sử dụng làm hương liệu trong bánh kẹo và thuốc lá, đặc biệt ở một số nước Châu Âu và Tây Á. Cùng Mela tìm hiểu về Cam thảo qua bài viết dưới đây nhé.

Giới thiệu về Cam thảo

Từ “cam thảo”, có nguồn gốc từ tiếng Anh-Pháp lycorys, từ Late Latin liquiritia. Cam thảo không có cùng nguồn gốc như cây hồi hoặc cây thì là. Nhưng chúng tạo ra những mùi hương và hương vị tương tự nhau.

Chất chiết xuất từ ​​cam thảo đã được sử dụng trong thảo dược và y học cổ truyền. Tiêu thụ quá nhiều cam thảo (hơn 2 mg/kg/ngày axit glycyrrhizinic tinh khiết, một thành phần của cam thảo) có thể dẫn đến tác dụng phụ và nên nghi ngờ việc tiêu thụ quá mức trên lâm sàng ở những bệnh nhân có biểu hiện hạ kali máu và yếu cơ không rõ nguyên nhân. Trong ít nhất một trường hợp, tử vong được cho là do tiêu thụ quá nhiều cam thảo.

Đặc điểm

Cam thảo là loại cây thân thảo sống lâu năm, cao tới 1 mét (40 in), với các lá dài khoảng 7–15 cm. Những bông hoa dài 8–12 mm, màu tím đến xanh trắng nhạt, tạo thành cụm hoa rời. Quả là một dạng quả thuôn dài, dài 20–30 mm, chứa một số hạt.

Thành phần

Mùi hương của rễ cây cam thảo đến từ sự kết hợp phức tạp và biến đổi của các hợp chất. Trong đó cây an xoa chiếm tới hơn 3% tổng số chất bay hơi. Phần lớn vị ngọt trong cam thảo đến từ glycyrrhizin. Chúng có độ ngọt gấp 30–50 lần đường. Vị ngọt khác với đường, hơi chua và giữ được lâu hơn.

Isoflavane glabrene và isoflavane glabridin, được tìm thấy trong rễ cây cam thảo, là phytoestrogen.

Cách sử dụng

Cam thảo phát triển tốt nhất ở đất thoát nước tốt. Nằm ở trong các thung lũng sâu với đầy đủ ánh nắng mặt trời. Nó được thu hoạch vào mùa thu từ hai đến ba năm sau khi trồng. Các nước sản xuất cam thảo bao gồm: Ấn Độ, Iran, Ý, Afghanistan, Trung Quốc, Pakistan, Iraq, Azerbaijan, Uzbekistan, Turkmenistan và Thổ Nhĩ Kỳ. Ở Ấn Độ, cam thảo được gọi là jyeshthamadh ở vùng Maharashtra.

Năm 2019, thị trường thế giới cho chiết xuất cam thảo là 191 triệu đô la Mỹ. Các nhà xuất khẩu lớn nhất dẫn đầu là Pháp, Uzbekistan, Trung Quốc và Iran. Mỗi nước cung cấp 10-14% trên tổng số cam thảo trên thị trường.

Là thành phần của thuốc lá

Cam thảo cũng được sử dụng như một chất tạo hương cho thuốc lá. Làm ẩm và tăng hương vị trong sản xuất thuốc lá pha của Mỹ, thuốc hít ẩm, thuốc lá nhai và thuốc lào. Liquorice (Cam thảo) cung cấp các sản phẩm thuốc lá có vị ngọt tự nhiên và hương vị đặc biệt. Kết hợp dễ dàng với các thành phần hương liệu tự nhiên và giả được sử dụng trong ngành công nghiệp thuốc lá. Cam thảo cũng có thể được thêm vào giấy cuốn thuốc lá. Kể từ năm 2009, Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ đã cấm sử dụng bất kỳ “hương vị đặc trưng” nào ngoài tinh dầu bạc hà từ thuốc lá. Chứ không phải các sản phẩm thuốc lá sản xuất khác

Sử dụng làm thực phẩm và bánh kẹo

Hương vị cam thảo được tìm thấy trong nhiều loại bánh kẹo hoặc đồ ngọt. Trong hầu hết các loại kẹo này, hương vị được củng cố bởi tinh dầu hồi nên hàm lượng thực tế của cam thảo rất thấp. Kẹo cam thảo chủ yếu được mua bởi người tiêu dùng ở châu Âu, nhưng cũng phổ biến ở các nước khác như Úc và New Zealand.

Ở Hà Lan, bánh kẹo cam thảo (giọt) là một trong những dạng đồ ngọt phổ biến nhất. Nó được bán dưới nhiều hình thức. Trộn nó với bạc hà, tinh dầu bạc hà, hoa hồi, hoặc nguyệt quế khá phổ biến. Trộn nó với amoni clorua (salmiak) cũng phổ biến như ở Phần Lan. Một ví dụ phổ biến về cam thảo ở Hà Lan được gọi là zoute drop (cam thảo mặn), nhưng nó chứa rất ít nếu có bất kỳ loại muối thông thường nào (tức là natri clorua). Đồ ngọt mặn, mạnh cũng rất phổ biến ở các nước Bắc Âu, nơi rượu có vị cam thảo cũng rất phổ biến, đặc biệt là ở Đan Mạch và Phần Lan.

Thanh khô của rễ cây cam thảo cũng là một loại bánh kẹo truyền thống ở Hà Lan cũng như ở Anh, mặc dù sự phổ biến của chúng đã giảm dần trong những thập kỷ gần đây. Chúng được bán đơn giản như những thanh zoethout (‘gỗ ngọt’) để nhai như một loại kẹo. Thông qua việc nhai và ngậm, hương vị ngọt ngào đậm đà được giải phóng. Vị ngọt mạnh gấp 30 đến 50 lần so với đường sucrose, không gây hại cho răng. Kể từ khoảng những năm 1970, zoethout đã trở nên hiếm hơn và được thay thế bằng các loại kẹo dễ tiêu thụ hơn (bao gồm cả ‘drop’).

Pontefract ở Yorkshire, Anh, là nơi cam thảo trộn với đường bắt đầu được sử dụng làm ngọt theo cách hiện đại. Bánh Pontefract ban đầu được làm ở đó. Ở Cumbria, County Durham, Yorkshire và Lancashire, nó được gọi thông tục là ‘Spanish’, được cho là vì các nhà sư Tây Ban Nha đã trồng rễ cam thảo tại Tu viện Rievaulx gần Thirsk.

Ở Ý, Tây Ban Nha và Pháp, cam thảo phổ biến ở dạng tự nhiên. Rễ cây chỉ cần đào lên, rửa sạch, phơi khô và nhai làm nước súc miệng. Trên khắp nước Ý, cam thảo không đường được tiêu thụ dưới dạng những miếng nhỏ màu đen chỉ được làm từ chiết xuất cam thảo nguyên chất 100%. Ở Calabria, một loại rượu mùi phổ biến được làm từ chiết xuất cam thảo nguyên chất. Liquorice được sử dụng ở Syria và Ai Cập, và chỉ ở Diyarbakır ở Thổ Nhĩ Kỳ, nơi nó được bán như một thức uống, trong các cửa hàng cũng như người bán hàng rong.

Được sử dụng vào các nghiên cứu

Ứng dụng trong y học cổ truyền

Trong y học cổ truyền Trung Quốc, một loài liên quan G. uralensis (thường được dịch là “cam thảo”) được gọi là “gancao”, và được cho là “hài hòa” các thành phần trong công thức. Liquorice đã được sử dụng ở Ayurveda với niềm tin rằng nó có thể điều trị các bệnh khác nhau, mặc dù không có nghiên cứu lâm sàng chất lượng cao nào cho thấy nó an toàn hoặc hiệu quả cho bất kỳ mục đích y học nào. Cơ quan Y tế Châu Âu đã thêm cam thảo vào danh sách thuốc thảo dược của họ.

Những độc tính cần lưu ý

Các độc tính hạn chế liều chính của nó có bản chất là corticosteroid, vì tác dụng ức chế mà các thành phần hoạt động chính của nó, glycyrrhizin và enoxolone, có trên sự suy thoái cortisol, và bao gồm phù, hạ kali máu, tăng hoặc giảm cân và tăng huyết áp.

Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ tin rằng thực phẩm có chứa cam thảo và các dẫn xuất của nó (bao gồm glycyrrhizin) là an toàn nếu không được tiêu thụ quá mức. Các khu vực pháp lý khác đã đề xuất không quá 100mg đến 200mg glycyrrhizin mỗi ngày, tương đương với khoảng 70g đến 150g bánh kẹo cam thảo. Không nên dùng cam thảo trong thời kỳ mang thai.

Thuốc diệt nấm

Các loại tinh dầu ức chế sự phát triển của Aspergillus flavus

Ngộ độc cam thảo

Liquorice là một chiết xuất từ ​​cây Glycyrrhiza glabra có chứa axit glycyrrhizic, hoặc GZA. Phân tử GZA bao gồm một phân tử axit glycyrrhetinic và hai phân tử axit glucuronic. Các chất chiết xuất từ ​​rễ của cây có thể được gọi là chiết xuất cam thảo, rễ ngọt, và chiết xuất glycyrrhiza. G. glabra mọc ở Châu Âu và Tây Á. Khi dùng đường uống, sản phẩm của axit glycyrrhetinic được tìm thấy trong nước tiểu người trong khi GZA thì không. Điều này cho thấy axit glycyrrhetic được hấp thụ và chuyển hóa trong ruột ở người. GZA bị vi khuẩn thủy phân thành axit glycyrrhetic trong ruột.

Trong hàng nghìn năm, G. glabra đã được sử dụng cho các mục đích y học bao gồm chứng khó tiêu và viêm dạ dày. [42] Một số công dụng y học khác là giảm ho, điều trị loét và như một loại thuốc nhuận tràng. Ngoài ra, muối của GZA có thể được sử dụng trong nhiều sản phẩm như chất làm ngọt và chất tạo mùi thơm. Việc sử dụng cam thảo chủ yếu (khoảng 90%) là trong ngành công nghiệp thuốc lá. Phần còn lại được chia đều giữa thực phẩm và dược phẩm, ở mức 5% mức sử dụng mỗi loại (Federal Register, 1983). Chiết xuất cam thảo thường được tìm thấy trong nhiều đồ ngọt và kẹo, một số loại thuốc và đồ uống như bia rễ. Nó cũng có thể được sử dụng trong kẹo cao su, các sản phẩm thuốc lá như thuốc hít và kem đánh răng.

Ăn nhiều cam thảo có thể có nhiều tác dụng độc hại. Hội chứng cường mineralocorticosteroid có thể xảy ra khi cơ thể giữ lại natri, mất kali làm thay đổi các hoạt động sinh hóa và nội tiết tố. Một số hoạt động này bao gồm mức aldosterone thấp hơn, suy giảm hệ thống renin-angiotensin và tăng nồng độ hormone lợi tiểu natri của tâm nhĩ để bù đắp các biến thể trong bệnh giãn đồng tử.

Một số triệu chứng nhiễm độc khác bao gồm mất cân bằng điện giải, phù nề, tăng huyết áp, tăng cân, các vấn đề về tim và suy nhược. Các triệu chứng phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của độc tính. Một số phàn nàn khác bao gồm mệt mỏi, khó thở, suy thận và tê liệt. Vào năm 2020, các bác sĩ đã báo cáo một trường hợp một người đàn ông chết vì ngừng tim do nồng độ kali thấp nghiêm trọng. Anh ta đã ăn một túi cam thảo đen mỗi ngày trong ba tuần trước đó.

Hầu hết các tác dụng phụ của ngộ độc cam thảo được cho là do tác dụng mineralocorticoid của GZA. Tùy thuộc vào liều lượng và lượng cam thảo, có thể xảy ra các vấn đề nghiêm trọng và thậm chí phải nhập viện. Những người có vấn đề về tim hoặc thận trước đây có thể dễ bị ngộ độc GZA và cam thảo hơn. Điều quan trọng là phải theo dõi lượng cam thảo tiêu thụ để ngăn ngừa độc tính. Rất khó để xác định mức độ an toàn, bởi vì các tác động bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố và khác nhau ở mỗi người. Ở những người nhạy cảm nhất, việc tiêu thụ hàng ngày khoảng 100mg GZA có thể gây ra vấn đề. Điều này tương đương với 50g kẹo cam thảo. Tuy nhiên, hầu hết mọi người có thể tiêu thụ tới 400mg trước khi có các triệu chứng, tương đương với khoảng 200g kẹo cam thảo. Một nguyên tắc chung là một người khỏe mạnh bình thường có thể tiêu thụ 10mg GZA mỗi ngày.

Trên đây, Mela đã chia sẻ đến với các bạn tất tần tật về Cam Thảo, hy vọng qua bài viết các bạn có thêm nhiều kiến thức để sử dụng và phòng tránh những tác dụng có hại của cam thảo.